Khó khăn chồng chất, vào năm 2009, bác sĩ cho biết bà Đinh Thị Lan vợ ông Quyền mắc bệnh gan và lao phổi. Chén cơm manh áo vốn đạm bạc của gia đình nay càng tằn tiện hơn vì phải lo chạy chữa cho cả hai mẹ con.
Bao nhiêu gánh nặng giờ chỉ còn một mình ông Quyền gánh vác. Ông Nguyễn Xuân Hồng, một hàng xóm kể: “Chỗ nào có cần người làm thuê, phụ hồ, làm cỏ, hái cà phê là ông Quyền đều có mặt. Ngày nào cũng thấy ông đi từ tinh mơ cho tới nhá nhem mới về. Thật ra, nhà ông Quyền ngoài căn nhà tình thương này thì chẳng còn gì, có miếng đất nhỏ cũng phải bán rồi”.
Bữa cơm cho người bệnh chỉ có rau là chính
May mắn hiếm hoi đến với gia đình ông, cách đây 3 năm, bé Hiền được các hội đoàn tài trợ ca mổ tim. Nhưng khi bé được đến trường thì ông bà đau lòng nhận ra, con gái mình không được thông minh, nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác.
Bất hạnh vẫn chưa dừng lại ở đó, tai họa không chừa một ai trong gia đình khốn khổ này. Ông Quyền nhớ lại: “Cách đây hơn 1 tháng, khi đón con gái đi học về, vừa đến đầu hẻm thì bất chợt tôi ngã xe. Sau khi người ta đưa vào nhà thì tay chân gần như tê cứng. Vào BV huyện Bảo Lộc, BS cho chuyển thẳng xuống BV Chợ Rẫy. Kết quả là tôi bị u não giai đoạn cuối, chỉ hơn một tuần nằm viện thì bác sĩ cho về”.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, bé Lê Thị Hiền không nghĩ rằng đó là lần cuối cùng mình được bố đưa đón. Và những người hàng xóm cũng không còn thấy hình ảnh người đàn ông khắc khổ trên chiếc xe đạp sớm tối đi làm. Hiện giờ ông Quyền chỉ dùng thuốc giảm đau để cầm cự qua ngày. Mặc dù ông vẫn gắng gượng tỏ ra vui vẻ, nhưng ánh mắt đang yếu dần đi, trong dáng vẻ co rúm mỗi khi cơn đau hành hạ là một tinh thần đang giành giật từng ngày quý giá của cuộc sống.
Góc bếp đơn sơ cũng chỉ thấy rau
Khi mà bệnh tật đang nhấn chìm cả gia đình thì những con người nhỏ bé vẫn không nguôi hi vọng. Đối với bé Hiền, việc ngất xỉu trong lớp là chuyện thường như cơm bữa, nhưng không vì thế mà em bỏ học. Với bà Lan thì nỗi trăn trở về bệnh gan và phổi không quan trọng bằng việc ngày ngày đi mót cà phê hay hái lá chè. Bởi bà hiểu rằng bây giờ mình là chỗ dựa của chồng con: “Ngày nào khỏe thì gắng làm nhiều hơn để phòng hờ cho những ngày ốm không đi được”.
Ông Lê Minh Đức trưởng thôn 11, xã Lộc An cho biết: “Hơn 25 năm làm trưởng thôn ở đây, tôi thấy có những hoàn cảnh khó khăn nhưng gia đình ông Quyền là đặc biệt nhất. Mặc dù đã được xã Lộc An xây cho một căn nhà tình thương nhưng họ vẫn thuộc diện hộ nghèo nhiều năm của xã”.
Mâm cơm tiễn khách của nhà nghèo cũng thật lạ: không phải chủ nhà nấu mà do bà con chòm xóm gom góp, người nấu giúp nồi cơm, người cho tô canh, người gửi đĩa cá… Bữa cơm đạm bạc nhưng mặn nồng tình làng nghĩa xóm trên vùng đất đại ngàn, nơi mà mỗi hộ gia đình cách xa nhau gần nửa quả đồi.
Trong hơi thở thều thào, ông Quyền nhắn nhủ: “Bệnh tình của tôi bệnh viện đã trả về, tôi chỉ mong sao được các nhà hảo tâm giúp cho vợ con tôi có cơ hội điều trị, và cháu Hiền không phải bỏ học. Được như vậy tôi vô cùng biết ơn”.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Bà Đinh Thị Lan: Thôn 11, xã Lộc An, huyện Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng. ĐT: 0166 7757 184 |